Tháng tư năm Kỷ Mão (1999) tôi dự lễ khánh thành chùa Phước Huệ, hôm nay 19 tháng 3, 2011, âm lịch là rằm tháng hai năm Tân Mão, vừa tròn một vòng 12 con giáp tôi mới có dịp trở lại thăm cảnh cũ người xưa (xem bài “Cơ duyên”).
Đường vào Sa Đéc qua Nha Mân, vùng quê có 2 thứ khá nổi tiếng.
Thứ nhất là hình ảnh độc đáo của những lò nung gạch san sát nhau ven sông như bạn thấy trong tấm hình trên và thứ hai là sắc đẹp của các cô gái Nha Mân,
Con gái Nha Mân, thanh bần vẫn đẹp.
Hôm nay tôi vô duyên không gặp được một cô thiếu nữ Nha Mân nào nên bạn phải cố hình dung vẻ đẹp nổi tiếng ấy qua nét thanh tú của tiểu ni cô đẩy xe cho sư bà Như Ngọc trong tấm hình tôi chụp với sư bà tiếp dưới đây.
Cổng chùa Phước Huệ với kiến trúc đặc trưng Nam bộ, nay có hàng rào song sắt, cửa đóng then cài nghiêm cẩn.
Vừa đến cổng chùa tôi đã bị sốc vì cái nhà mái lợp tôn xanh nhọn hoắt như kiểu mái nhà Rông Tây nguyên chình ình ngay trên sân chùa!
Cái khuôn viên rộng rãi bình dị đầy cây xanh lao xao cùng gió đồng nội ngày nào nay chật ních những khu nhà, cây kiểng tù túng trong các chậu xi măng, đâu đâu cũng khô cứng gạch lót nền sạch bóng vô cảm!
Sư bà Thích nữ Như Ngọc, năm nay đã 95 tuổi, yếu nhiều nhưng vẫn còn minh mẫn khi tiếp chuyện tôi.
Cơ duyên đưa lối
Chiều ấy nắng xế tà
Yên ả sân chùa quê
Gió đồng rung khóm lá
Dung dị bóng sư ni,
Ngày nay ngăn nắp trong ngoài
Nơi nơi lối thẳng hàng ngay
Cỏ khuôn, kiểng chậu
Những đôi mắt lạ
Nhìn ta…nhìn ta…
Thi hào Nguyễn Du từng tự hỏi:
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khắp Tố Như.
Phần tôi thời chắc lần sau trở lại sẽ chẳng còn ai nhớ tới mình.
Mà nhớ để làm chi?
Xin nụ cười Di Lặc.
20-3-2011
ĐXĐ.
Bình luận từ người dùng