Đất nước Bhutan nằm trên triền và chân Himalaya, đường xá ngoằn nghoèo đèo dốc nối tiếp nhau… Điều ngạc nhiên là hầu như trên đường – giữa thiên nhiên hay thành phố - không hề có biển báo giao thông như: tốc độ; khu dân cư; đường nguy hiểm hay xảy ra tai nạn… mà chỉ có tấm biển duy nhất ghi: NO HURRY - NO WORRY
Thâm nhập chút ít vào đời sống người dân, dần nhận ra rằng “Không vội - Không lo” là một phong thái giao tiếp xã hội, là một triết lý sống thấm nhuần… vượt lên trên và không cần đến tất cả những cảnh báo răn đe về việc phải tôn trọng pháp luật…
Một đất nước chỉ số cao nhất là “Chỉ số hạnh phúc”, có khi khởi đầu từ một điều rất đơn giản… (mà thực ra có gì cần phải phức tạp đâu nhỉ ?!)
Ở khắp nước Mỹ, tại các ngã tư không có tính hiệu đèn thường có bảng Stop, báo rằng trước khi qua giao lộ mọi xe phải dừng lại vài giây, ai tới trước đi trước tới sau đi sau dù là đêm hôm vắng vẻ… ai cũng dừng như là một phản xạ quen thuộc.
Có người cho rằng hình ảnh dừng xe trước tấm bảng Stop như là một biểu tượng xã hội của nước Mỹ… Một nhận định không có gì là quá đáng, nếu là một biểu tượng quốc gia thì phải hàm chứa điều gì sâu xa và lớn lao hơn ý nghĩa của một bảng báo giao thông… Có lẽ ở đất nước văn minh bộn bề những tính toán lo toan nầy, trước những giao tiếp xã hội người ta vẫn luôn cần ít nhất vài giây dừng lại để suy nghĩ và cân nhắc…!?
Nhiều người Việt mới lấy bằng lái, thấy đường vắng cứ rà rà rồi vọt luôn, lần một lần hai không ai thấy… rồi quen thế cho đến khi chú cảnh sát chận dừng xe… và thế là mất toi 400 đô tiền phạt + 1 ngày học lại luật… Buồn quá thốt lên: Hôm nay thiệt là xui!!! Xui thiệt, rút kinh nghiệm lần sau phải nhòm kỹ xem có tên cảnh sát nào lẫn quất đâu đây không… và cứ láo liêng như thế để rồi chưa nhận ra rằng điều xui nhất mang màu sắc số kiếp là không phải do ở cái bảng Stop và tên cảnh sát trên đường mà là con đường hội nhập vào cái thế giới này còn... rất xa…!!!
Xứ mình, đèn bật đỏ, rào chắn đã hạ xuống còn cố sống cố chết vượt qua, còn 5-7 giây nữa mới hết đèn đỏ đàng sau đã bấm còi thúc giục in ỏi… rồi thì chen lấn, leo lề… Vội vã, vội vã đến cuồng loạn… với cái tâm thức bầy đàn chậm chân uống nước đục… cái phản xạ sợ mất phần trong cơn chen chúc đi bão như lên đồng... Khốn thay, càng vội vã chen lấn giẫm đạp nhau chỉ làm nước thêm đục và thân xác thêm phập phù...
Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa
Vội vàng sum họp vội chia xa.
Vội ăn, vội nói rồi vội thở
Vội hưởng thụ mau để vội già....(*)
…….
Mã Tổ Đạo Nhất (Mazu Daozy) ngồi thiền ngày này qua ngày kia miên mật. Sư phụ là Nam Nhạc Hoài Nhượng (Nanyue Huairang) hỏi: “Ông ngồi thiền để làm gì?“
Ma Tổ đáp: “Con ngồi thiền để thành Phật.“
Nam Nhạc nhặt một viên ngói và bắt đầu mài trên hòn đá.
Mã Tổ hỏi: “Thầy mài ngói để làm gì?”
Nam Nhạc trả lời: “Mài để làm gương.”
Mã Tổ: “Mài ngói sao thành gương được?”
“Làm sao ngồi thiền mà thành Phật được?” – Câu trả lời phá vỡ màng vô minh của Nam Ngạc.
Có phải chúng ta mài, mài và hối tiếc rằng vẫn chỉ là viên ngói? Một viên ngói bóng láng có thể cho chúng ta thấy được chút ít bóng dáng mình phản chiếu trong đó, nhưng cũng chỉ là viên ngói. Còn công việc mài thì sao? Ngay từ đầu, viên-ngói-Phật (tile - Buddha), đây là vị phật tên ngói, đây là vị Phật tên là đá, đây là vị Phật đang mài viên ngói vào hòn đá… (**).
Chúng ta không tu tập để trở thành một vị Phật, chúng ta đang thực tập làm Phật. Phật thực tập Phật. (We are not practicing in order Buddha. Buddha practicing Buddha).
No Hurry – No Worry.
Vội vã, lo lắng mà làm gì...
Viên ngói của tôi đâu rồi...!!
Lan Vo
Một chiều đông nhớ Bhutan.
(*) – Bốn câu lụm trên FB, cám cảnh viết những dòng này. Của ai xin đừng phiền nhé…
(**) – Trích “ The Book Of MU “ – James Ishmael Ford & Melissa Myozen Blacker.
Ảnh: Google Image
Xem bộ ảnh "Một thoáng Bhutan" của tác giả Lân Võ:
Bình luận từ người dùng