Hình như mấy bạn già của tui chia thành hai phái đối lập.
Một bên, tạm gọi là phái xuất thế, cho rằng già thời phải đeo kiếng, chỉ ngồi ôn chuyện tu đạo làm vui. Phái nhập thế lại khoe rằng hễ còn thở là còn không chịu đeo kiếng.
Ai nói nghe cũng thấy chí lý. Vậy nên Vều tui làm thơ con cóc mà ngâm chơi...
XƯỚNG
Gìa thời đeo kiếng
Mỏi mắt, rêm lưng, ê bờ vai
Biếng làm ham ngủ chẳng còn trai
Khi quên lúc nhớ, làm hay lộn
Khóc ngoài quan ải, cũng còn may.
Tóc rụng đầu thưa, tay ngại vuốt
Răng yếu thịt mềm, miệng biếng nhai
Gìa thời đeo kiếng, bàn tu đạo
Gỉa vờ say ngủ lúc vợ lay.
HOẠ
Gìa không đeo kiếng
Lưng ngay mắt tỏ vững bờ vai
Ngủ ngon làm mạnh sức còn trai
Quên nhà nhớ chợ làm hay lộn
Tận nơi đúng lúc một thành hai Ít tóc thời ta vờn tóc lạ
Răng yếu lo gì có lưỡi đây
Gìa không đeo kiếng mà tu đạo
Hết cơm tới phở mãi thày lay.
ĐXĐ
Bình luận từ người dùng