Chị đi em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn mẹ già em trông
Mẹ già một nắng hai sương
Chị đi một bước trăm đường xót xa
- Nguyễn Bính
(Cảm xúc khi nghe cô bé Phạm Quỳnh Anh hát bài HELLO VIÊT NAM) ...
Country road!
Take me home.
To the place I belong
Người Mỹ hát như thế
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Người Trung quốc làm thơ như thế.
Nơi quê hương là đẹp hơn cả.
Quốc văn Giáo khoa thư dạy như thế.
Ai cũng có một nơi chốn thân thương mong trở về thăm.
Vạn lý tình hề, vọng cố hương.
Nostalgie Khái niệm tình hoài hương, với lòng hoài niệm thường hoà lẫn vào nhau.
Tôi nghĩ tình hoài hương đòi chí ít hai điều kiện:
Càng xa lâu, càng ít cơ hội gặp lại tình càng âm ỷ thôi thúc. Tình hoài hương không chỉ nhớ về nơi chốn mà cần hình bóng con người cụ thể thân thương.
Những người trọn đời sống giữa luỹ tre, chưa bao giờ đi xa làng lấy vài mươi cây số, chắc họ hoàn toàn xa lạ với tình hoài hương của chúng ta. Tôi đã về thăm lại làng Yên Phúc của cha tôi, Làng Văn Quán của mẹ tôi Đi chào họ hàng nội ngoại. Tôi đã vào lễ đình, chụp ảnh dưới cổng làng, dạo bước trên đường quê Nhưng không tìm thấy bóng mình nơi quê cha đất tổ Không cảm thấy thân thiết gắn bó. Cái háo hức lúc chuẩn bị về thăm quê không còn nữa. Chỉ còn là nghi thức, là bổn phận, pha chút tò mò.
Về Qui Nhơn, về Nha Trang, đi trong bóng rợp hàng me, hàng dầu của đường phố Sài Gòn Lòng tôi lại mênh mang tình.
Đi xa tôi hoài nhớ, trở về lòng bồi hồi. Mong được nhìn lại từng góc phố cũ, căn nhà quen từ ngày xưa ấy. Mong gặp lại từng khuôn mặt mà lòng tôi cảm thấy thân thiết. Đó mới là nơi tôi thuộc về, The place I belong to. Là hương quan xứ thị của lòng tôi.
Vậy mà có hỏi:
- Bạn là người Qui Nhơn hả? - Bạn là người Sài Gòn hả?
Thì vội vã: - Không, tôi Bắc kỳ di cư.
Sao mà máy móc vô cảm đến thế không biết nữa! Anh Ba, quê Bình Định, hiệu trưởng một trường tiểủ học, con nuôi Ba tôi. Bỏ quê cha đưa vợ con vào Vĩnh Long lập nghiệp Anh đông con, phần lớn được sinh từ Qui Nhơn Chết, mộ anh được chôn ở vườn sau, trong khu đất anh đã mua gần cầu Đường Chừa - ngọai ô thị xã Vĩnh Long, không đưa về quê.
Các con anh, nay cũng đã vợ con đùm đề. Không nghe chúng nhắc đến quê Bình Định. Chúng chỉ về thăm quê Vĩnh Long thôi. Thương quá các cháu sinh ra lớn lên nơi hải ngoại, tiếng Việt chưa sõi. Trong một kỳ nghỉ nào đó, được về Việt nam thăm “Quê hương“. Người lớn tha thiết mong các cháu cảm nhận được tình yêu quê hương nguồn cội! Nếu các cháu chưa có được được cái tình với “Quê cha đất tổ“ đó của người lớn Có phải là các cháu mất gốc đâu. Chưa cho bám rễ sâu mà đòi thành gốc được sao?
Mừng các cháu đã về thăm, Việt Nam Khách sạn 5 sao, người bán vé số Nhà hàng đặc sản, lũ trẻ đánh giầy Kẹt xe, ngập nước, khói cay Xanh rờn thảm lúa miền Tây Mênh mông bè cá Cửu Long Nước mắm Phú Quốc, cháo lòng, canh chua Phở, bún bò, bún ốc, riêu cua… Nhãn Hưng Yên, vải thiều, bưởi da xanh, Sầu riêng, vú sữa…
Thật tốt đẹp khi bàn chân các cháu đã in dấu trên đất mẹ. Thật đáng quý khi trong lòng các cháu nhớ những cái tên Sài gòn, Hà Nội, Nha Trang, Hội An, Huế, Hạ Long… Cô bé Phạm Quỳnh Anh đã hát rất hay rất thật!
One day I’ll come to you to say Hello…Việt nam.
Thế là đủ rồi !
YOU’RE WELCOME ! .
SG - 2009
KTS. Đỗ Xuân Đạm
Bình luận từ người dùng