Sáng nay ngồi cà phê với anh bạn nối khố.
Nối khố vì bọn tôi học chung từ nhỏ cho tới xong tú tài thời ảnh đi du học, nay ảnh về cố hương làm ông dịch giả có dịch sách thật.
Ảnh kể cho nghe câu chuyện một nhà văn vừa về thăm khu chiến vùng biên giới chống xâm lăng năm 79, gặp lại cô tự vệ của thuở 38 năm trước, cô vẫn chưa có chồng.
Và nhà văn ấy, ông Nguyễn Duy, đã ghi lại giây phút đó bằng câu thơ tuyệt vời:
Giá như em đã có chồng,
Để bòng bong khỏi rối lòng người dưng.
Tôi chưa quen với ông Nguyễn Duy, nhưng tôi cứ mường tượng ông ấy chừng tuổi bọn tôi, tức là khi ông gặp cô tự vệ tuổi đôi mươi thời ổng khoảng trên dưới ba mươi, cái tuổi còn phơi phới lãng mạn và bồng bột…
Câu thơ đẹp như ca dao, êm như gió chiều.
Khi xưa ai nói thơ mầy như ca dao là tôi tự ái đùng đùng.
Giờ ước thơ mình được như ca dao.
3/3/17
ĐXĐ.
Bình luận từ người dùng